Đã bao giờ bạn thử bước một mình trên những dãy phố chen chúc mà vẫn thấy cô đơn
Đã bao giờ bạn thử đi một mình với tâm trạng rỗng. Đó là khi mà mọi kí ức trong bạn ùa về rất nhanh,nhưng lại vụt tan biến,như chiếc chổi lâu lâu vẫn quét ngang bầu trời. Bạn nhớ rất nhiều,nhưng rồi lại như ko nhớ gì hết.Rồi lại nặng một cảm giac chơi vơi, lạc lẽo........
Và đã có ai vụt nhìn lên bầu trời,mong một cánh cò bay ngang mới nhận ra hình như nó giờ đây chỉ có thể lạc vào giấc mơ.
Mới xuống TP mấy tháng thôi,nhung tui ko có nhìu cảm tình nơi đây.nhưng có lẽ có đôi khi t thấy mình nên nghĩ lại. Bạn thường nhìn những bức ảnh đẹp với suy nghĩ :"Chẳng wa nhờ photoshop".Nhưng ở chính TP náy,nhìu lần trên lầu 5 ĐH SPKT t nhìn hoàng hôn mà "sợ nó cũng đã đc photoshop". Nó đẹp lạ lùng,Màu đỏ của nó hòa vào khí nóng của đất Sài Gòn ko làm t bức bối,khó chịu,mà thấy náo nức hơ,như mún hòa vào nó,nhưng lại như chợt bâng quơ,thèm một bờ vai chia sẻ.
T đang chuẩn bị cho một bước đi gập ghềnh trước mặt.Nhủ mình buông xuôi nhưng sao tay vẫn cố níu giữ,nhủ mình phải vùng lên mà sao như đang quỳ xuống. Thôi,chuyện gì đến sẽ đến,Có những chuyện mình ko thể kiểm soát được hết. Dôi lúc cũng phải dừng lại để bước đi nhanh hơn.đôi lúc nên khóc để rồi nụ cười đc rạng rỡ hơn. Và cũng đôi khi phải thất bại,để thành công sau này đc vững vàng hơn.
Em hãy phân tích giá trị nội dung và giá trị nhân đạo của tác phẩm?
Mon Jul 11, 2011 11:02 am by kid_rose299